Fynnz's Blog

人生自古谁无死, 留取丹心照汗青

Đích Tử Nan Vi – Chương 103 (1)


.::Chương 103 – Hoài Nghi (1)::.

Ngược lại với Minh Nghĩa lo lắng bất an là Minh Trạm ngày ngày tự do tự tại.

Phượng Cảnh Nam đã phái người lần lượt mang đi những người hầu bên cạnh Minh Nghĩa, Phượng Cảnh Nam không động Minh Nghĩa, thậm chí cũng không hỏi han Minh Nghĩa một câu. Hắn chỉ gọi người hầu của Minh Nghĩa để thẩm vấn, hơn nữa có gọi đi thì cũng không thấy trở về, dù sao Trấn Nam Vương phủ có nhiều nô bộc, cứ cho Minh Nghĩa người mới là được.

Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi thì hạ nhân bên cạnh Minh Nghĩa đều bị thay đổi sạch sẽ.

Động tác này của Phượng Cảnh Nam đã mang đến áp lực cực lớn cho Minh Nghĩa, Minh Trạm liếc mắt nhìn thấy Minh Nghĩa chỉ trong một thời gian ngắn đã trở nên gầy yếu bất an, bọng mắt thâm quầng, tinh thần ủ rủ.

Lúc này banh miệng của Minh Nghĩa ra quả thật không cần tốn nhiều công sức.

Số lần Minh Nghĩa đến thư phòng của Phượng Cảnh Nam có thể đếm trên đầu ngón tay, không phải đích tử cũng không phải trưởng tử nên hắn không được sủng ái, địa vị cũng không cao.

Minh Nghĩa thỉnh an rất quy củ, Phượng Cảnh Nam chỉ ừm một tiếng, vẫn chưa lệnh cho hắn đứng dậy, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí, tiếp tục lật xem quyển sách trong tay.

Thư phòng thật im lặng, Minh Nghĩa chỉ cảm thấy hàn khí đang xuyên thấu y phục, xâm nhập vào đầu gối, thấm sâu vào xương cốt, sau đó là nhịp tim cứ vang lên thình thịch.

“Ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta hay sao?”

Giọng nói của Phượng Cảnh Nam đột nhiên vang lên, Minh Nghĩa run rẩy cả người, sắc mặt tái nhợt mà tiều tụy, bọng mắt thâm quầng, giờ khắc này nghe phụ thân hỏi, hắn cắn môi, vẫn làm ra bộ dạng người sắp chết đuối, “Nhi tử, nhi tử không biết phụ vương hỏi điều gì, thỉnh phụ vương nói rõ!”

“Không biết?” Phượng Cảnh Nam hừ lạnh, “Nếu không thì ta sẽ gọi đám người hầu của ngươi đến nói thay cho ngươi.”

“Nhi tử, nhi tử…”

Phượng Cảnh nam cực kiên nhẫn, không nói được lời nào mà chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú vào sắc mặt tái nhợt của Minh Nghĩa, Minh Nghĩa yên lặng ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào đáy mắt lạnh lùng của Phượng Cảnh Nam, cái loại lạnh lẽo vô cảm này làm cho Minh Nghĩa như rơi vào băng sơn núi tuyết, không thể khống chế cảm giác rùng mình đang dâng lên.

“Ta vẫn nghĩ rằng ngươi là người thông minh, cùng người thông minh nói chuyện sẽ không uống phí sức lực. Minh Nghĩa, chuyện ngươi làm do chính ngươi tự nói và do ta tự hỏi sẽ có hậu quả khác nhau, ngươi xác định là ngươi có thể gánh vác nổi hay sao?”

“Nhi tử, nhi tử…”

“Ngươi biết được chuyện của Lý Lân từ ai?”

Phượng Cảnh Nam đột nhiên gầm lên một tiếng khiến Minh Nghĩa hoảng sợ đến cực điểm, nghe Phượng Cảnh Nam hỏi như vậy thì hiển nhiên phụ vương đã biết ngọn nguồn, hắn run rẩy nói, “Nhi tử, nhi tử đến phủ của cữu cữu mà nghe được.”

“Ngụy Ninh?”

“Dạ.” Trên trán của Minh Nghĩa toát mồ hôi, không dám ê a, “Nhi tử đi thỉnh an cữu cữu thì nhìn thấy Lý Lân, có nói mấy câu. Cữu cữu bảo hắn ta là một kẻ tống tiền, không cần để ý đến. Sau đó nhi tử lại gặp hắn ở quàn trà bên ngoài, thường xuyên qua lại nên mới quen biết.” fynnz.wordpress.com

“Thư và canh thiếp là sao?” Phượng Cảnh Nam cười lạnh, “Năm đó Lý gia bị tịch thu tài sản, nam nữ lão ấu tất cả đều vào đại lao, đừng nói với ta là vẫn còn nhớ rõ mà mang theo mấy lá thư vô can này!”

“Phụ vương, nhi tử thật sự không biết.” Minh Nghĩa bắt đầu rơi lệ.

Phượng Cảnh Nam tiếp tục hỏi, “Vì sao ngươi không nói chuyện này cho ta biết? Muốn nhìn Minh Trạm bị mất thể diện có đúng không?”

“Ta cũng không ngờ ngươi lại hận hắn đến mức này.”

“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”

Phượng Cảnh Nam đã quyết định ngày quay về Vân Nam, Minh Trạm nghĩ rằng Nguyễn Thần Tư vừa gả vào phủ, cũng chưa làm lễ hồi môn, nay lại sắp đi Vân Nam, không biết khi nào mới trở về. Vì vậy liền chọn ngày đưa Nguyễn Thần Tư về thăm bên ngoại một chuyến.

“Đúng rồi, chuẩn bị một chút lễ vật mang theo, lần đầu trở về, đừng mang tay không.” Minh Trạm trước nay làm việc chu toàn, cho dù Nguyễn Thần Tư không phải chính thê nhưng dù sao cũng có danh phận là trắc phi, hơn nữa Nguyễn gia cũng là hầu phủ, không nên sơ suất.

Nguyễn Thần Tư có một chút phát sầu, những thứ mà nàng có thể động vào đều là của hồi môn của chính mình, dù sao cũng không thể mang của hồi môn mang về. Những vật bài trí trong viện đều là của Trấn Nam Vương phủ, nay nàng vừa gả vào đây, làm sao có thể động vào? Huống chi là mang về bên ngoại, nhất định sẽ làm cho người ta chê cười.

Nguyễn Thần Tư bản tính đơn giản, Minh Trạm vừa thấy thần sắc của nàng thì liền đoán ra mười mươi, bèn vỗ ót cười nói, “Chậc, ta quên mất, để ta dẫn nàng đến khố phòng.”

Chìa khóa của khố phòng ở trên người của Hà Ngọc, Minh Trạm và Nguyễn Thần Tư đi vào, chỉ những món trân bảo chất đầy trong phòng, “Nàng nhìn rồi chọn một ít, hôm nay ta phái người gửi thiếp, ngày kia chúng ta quay về, thế nào?”

Nguyễn Thần Tư thấy Minh Trạm hỏi ý kiến của mình thì liền thụ sủng nhược kinh mà nói, “Rất tốt.”

“Vậy nàng chọn trước đi, ta còn có việc. Chọn cái nào thì cứ bảo Hà Ngọc mang vào trong viện của nàng.”

Nguyễn Thần Tư đương nhiên là cảm kích vô ngần.

Nguyễn Hầu gia nhận được thiếp của Trấn Nam Vương phủ thì liền cảm thấy đông lạnh sắp qua, xuân ấm sắp đến.

Nguyễn gia trước tiên thỉnh đại trù của Trích Tinh lâu chuẩn bị tốt một bàn tiệc, Nguyễn Hầu gia cùng Nguyễn thám hoa tháp tùng.

Minh Trạm cười nói, “Ngày ấy chúng ta đến đế đô thì vừa vặn nhìn thấy khoa quan diễu hành trên phố, ngày đó Hồng Nhạn huynh cưỡi ngựa cài trâm hoa, chỉ vội vàng thoáng nhìn mà không ngờ chúng ta lại có duyên làm cữu huynh đệ như vậy.”

Bởi vì không phải là nhạc gia chính thức cho nên Minh Trạm không thể xưng Nguyễn Hồng Phi là cữu huynh, bất quá hắn vẫn nói một câu có duyên làm cữu huynh đệ, rốt cục chu toàn thể diện của Nguyễn gia.

Nguyễn Hồng Nhạn không phải không biết tốt xấu, Minh Trạm hơi thoáng thả dây thì hắn đã lập tức bám vào, cười nói, “Ta nhớ rõ ngày ấy thế tử mặc một bộ lam bào bằng gấm, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.”

Rất khó tưởng tượng nam nhân sẽ thổi phòng dung mạo và cách ăn mặc của nhau, trên thực tế, nam nhân còn yêu quý dung nhan của mình hơn cả nữ nhân, tỷ như khoa cử ở thời cổ đại luôn có yêu cầu nhất định đối với dung nhan của sĩ tử, gương mặt phân ra bốn cấp bậc, quốc, giáp, thân, từ, như Minh Trạm và Nguyễn Hồng Nhạn đều là mặt chữ giáp, mặc dù không thể uy nghi bằng mặt chữ quốc nhưng tướng mạo của hai người lại thuộc dạng tuấn tú, vì vậy cũng là dung nhan thuộc hàng nhất đẳng.

Hai người thổi phồng nhau một phen, lại cảm thấy mỹ mãn mà uống vài ly rượu, cảm thấy khoảng cách giữa hai bên kéo gần rất nhiều, Nguyễn Hầu đương nhiên vui vẻ khi thấy hai người thân cận.

Kỳ thật Minh Trạm không bận tâm đến uống rượu, hắn chỉ cùng Nguyễn Hồng Nhạn tán chuyện trên trời dưới đất mà thôi.

“Thế tử lần này quay về Vân Nam, không biết bao giờ mới quay lại đế đô?”

Minh Trạm cười, “Ta cũng không biết chính xác, nếu nhanh thì đầu xuân sang năm có thể trở về, chậm thì sẽ trì hoãn một chút.”

Kỳ thật Nguyễn Hồng Nhạn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, Minh Trạm quay về Vân Nam là để xử lý chuyện thuế muối, nghe khẩu khí này thì ắt hẳn thuế muối sẽ có cải biến. Thuế muối Vân Nam có động tĩnh, nay thuế muối Lưỡng Hoài gặp khó khăn, khó tránh sẽ không động đến Lưỡng Hoài. Kỳ thật không chỉ có Nguyễn gia nhìn chằm chằm Vân Nam, các đại quan triều đình cũng nhìn chằm chằm hành động của Minh Trạm khi quay về Vân Nam lần này.

Trấn Nam Vương phủ chấp chưởng nhị tỉnh Vân Quý, hai nơi này có trăm tộc cư ngụ, lại là nơi màu mỡ phì nhiêu, căn cơ của Trấn Nam Vương phủ cũng thâm sâu, hơn nữa các Trấn Nam Vương đời trước và Hoàng đế đều có quan hệ huyết thống huynh đệ, vì vậy Hoàng thượng nhắm một mắt mở một mắt, ngầm đồng ý Trấn Nam Vương phủ tồn tại.

Dĩ vãng phàm đế đô có bất cứ động tác gì thì Trấn Nam Vương phủ sẽ tùy tùng. Nay thuế muối xem ra là đã rút giây động rừng.

Nguyễn Hồng Nhạn nâng cốc vì Minh Trạm, cười nói, “Nay đế đô không biết bao nhiêu người đều trông mong vào thế tử.”

“Trông mong ta cái gì?” Minh Trạm gắp một miếng gà nước rồi ăn một cách tinh tế, ôn hòa nói, “Thuế muối hai tỉnh Vân Quý cũng không thể đánh đồng với Lưỡng Hoài, có trông mong thế nào cũng chẳng ra được gì.”

Nguyễn Hầu gia cười nói, “Chỉ là lo sợ không đâu mà thôi, thế tử không cần bận tâm. Thế tử tuổi trẻ, khẩu khí lại lớn, thế tử ở Vân Nam không lâu, có việc gì thì cứ thương nghị nhiều với Vương gia. Vương gia từng trải nhiều chuyện, thế tử gặp chuyện gì khó khăn thì có thể thỉnh giáo Vương gia.” Nguyễn Hầu gia rất hiểu rõ tâm tư của người trẻ tuổi muốn làm nên đại nghiệp, bất quá Minh Trạm không phải người bình thường, ở vị trí của hắn có bao nhiêu người như hổ rình mồi?

Làm tốt là chuyện bình thường.

Làm kém thì sẽ có vô số lời đồn đãi thị phi.

Huống chi Trấn Nam Vương đang lúc tráng niên. Thậm chí Minh Trạm mặc dù làm tốt nhưng e rằng sẽ dễ dàng bị nghi kỵ.

Trong đó phải có chừng mực, nhưng làm thế nào để nắm chắc? Cho dù là Nguyễn Hầu gia thì cũng không có ý kiến gì hay hơn, chỉ đành lặng lẽ nhắc nhở một câu, hy vọng Minh Trạm có thể giữ tốt quan hệ phụ tử với Phượng Cảnh Nam.

Minh Trạm gật đầu xưng dạ, rất biết nghe lời.

Nguyễn Hầu gia mỉm cười, quan hệ thông gia đã định, cũng may Minh Trạm chưa đại hôn, nay thấy nữ nhi còn được sủng ái, ngày sau sinh hạ nhi tử….Con đường còn rất dài, chỉ cần Nguyễn gia không ngã thì hết thảy đều có khả năng. Đương nhiên hắn hy vọng Minh Trạm sẽ sống tốt.

Nguyễn gia phụ tử đều là người thông minh, nếu đã biểu đạt thiện ý và thân thiết thì cũng phải có chừng mực, không hỏi thăm nhiều về chuyện thuế muối, chỉ một lòng khuyên Minh Trạm nhấm nháp mỹ thực, uống rượu ngon cho sảng khoái.

Dùng xong ngọ thiện, Minh Trạm cũng không ở lại lâu bên nhà nhạc phụ, liền đứng dậy cáo từ, “Để Thần Tư và phu nhân trò chuyện một chút, một lát nữa ta sẽ qua đón nàng.”

Nguyễn Hầu gia nghe xong lời này thì suýt tí nữa đã cười ra tiếng, nghe thấy câu một lát nữa ta sẽ qua đón nàng, mà không phải là gọi người đến đón. Hơn nữa, vừa rồi còn gọi khuê danh của nữ nhi nhà hắn.

Ấy chà, xem ra tình cảm của hai người không phải là bình thường nha.

Trên thực tế, Nguyễn Hầu gia quả thật hiểu lầm, Minh Trạm đối với nữ nhân bẩm sinh ôn nhu hòa nhã, loại hành vi này đối với sĩ phu phong kiến như Nguyễn Hầu gia là trăm năm hiếm thấy, đối với Minh Trạm chỉ là bình thường mà thôi.

Nói cách khác, Minh Trạm đối với nữ nhân thuận mắt một chút thì đều sẽ như thế.

Bất quá mọi người luôn thích tin tưởng những gì mà mình muốn tin tưởng, Nguyễn Hầu gia cười nói, “Như vậy sao được, thế tử cho phép nàng trở về là đã khoan dung độ lượng, nay thế tử đối đãi với nàng vô cùng tốt, chúng ta làm phụ mẫu chỉ biết yên tâm. Để cho nàng theo thế tử quay về đi.”

Nguyễn Hầu gia cũng không dong dài nhiều lời, chỉ nói những câu trọng tâm, lại không làm người ta chán ghét, thật sự rất biết cách làm người.

Khi Nguyễn Thần Tư đi ra thì trong mắt có một chút hoe đỏ, trên mặt lại một lần nữa được trang điểm, thần sắc cực kỳ tươi tắn, Nguyễn phu nhân đích thân đưa tiễn nữ nhi.

Minh Trạm đương nhiên sẽ không chịu nhận lễ của Nguyễn phu nhân, bèn giúp đỡ một phen, “Ngài quá khách khí.”

Nguyễn phu nhân mỉm cười vỗ nhẹ lên tay của nữ nhi, “Cùng thế tử trở về đi, phải nhớ hiếu kính công công bà bà, hầu hạ thế tử, đừng cứ nghĩ về bên ngoại nữa.”

Minh Trạm cùng Nguyễn Thần Tư rời đi, Nguyễn gia cuối cùng thả tâm được một nửa, Nguyễn phu nhân chấp tay niệm phật, “Tạ ơn trời đất, khuê nữ chúng ta cũng thật có phúc.”

Tâm tình của Nguyễn Hầu gia cũng không kém, Minh Trạm có thể xưng là nho nhã lễ độ, nhân vật tuấn tú, lại tốt với nữ nhi, chỉ cần nữ nhi phấn đấu thì tương lai không sợ không có tiền đồ.

Xe ngựa của Minh Trạm vừa đến cửa thì Hà Ngọc liền đích thân nghênh đón, dìu Minh Trạm xuống xe, cúi người nói nhỏ vài câu bên tai của Minh Trạm, sắc mặt của Minh Trạm trầm xuống, nói với Nguyễn Thần Tư thông qua cửa xe, “Nàng vào trước đi, ta có việc.”

Nguyễn Thần Tư thấp giọng dạ một tiếng. Minh Trạm cùng Hà Ngọc đến thẳng thư phòng của Phượng Cảnh Nam, vừa đi vừa hỏi, “Chuyện từ khi nào?”

“Nói là sáng hôm nay, tiểu Phạm đại nhân lệnh cho nô tài ở đây chờ thế tử. Hắn đi tìm lão Phạm đại nhân cầu tình.” Hà Ngọc nhỏ giọng nói, thấy Minh Trạm đang mím chặt môi, trên mặt không có nửa điểm nhu hòa, nhỏ giọng khuyên nhủ, “Thế tử chỉ nên nói chuyện nhỏ nhẹ với Vương gia thôi, tuyệt đối đừng cãi nhau với Vương gia a.”

“Ta biết, ngươi về trước đi, ta biết đường đến thư phòng.”

Thừa dịp hắn không ở liền bắt bớ người của hắn, hóa ra xem hắn giống như Minh Nghĩa, trong lòng của Minh Trạm căm tức nhưng không bộc phát, thật sự là khả năng chịu đựng rất cao.

Đến thư phòng của Phượng Cảnh Nam, lại bị Lý Tam ngăn cản ngay bên ngoài, Lý Tam cười làm lành nói, Thế tử thứ tội, Vương gia đang bận ở bên trong, phân phó không để bất kỳ người nào quấy rầy.”

“Ta là người nào hay sao?” Minh Trạm nhướng mày, “Ngươi cứ đi báo với phụ vương đi.”

Lý Tam cảm thấy khó xử, trên thực tế lời nói của Phượng Cảnh Nam là: Thế tử đến đây thì cứ ngăn lại, bổn vương không muốn gặp hắn.

Minh Trạm cười lạnh, ”Xem ra phụ vương không muốn gặp chính là ta. Thôi, ta cũng không khiến Lý công công khó xử nữa, ta chỉ hỏi ngươi, Lý Thành đang ở đâu?”

Lý Tam khó càng thêm khó xử, vẻ mặt đau khổ mà thì thầm, “Nô tài thật sự không biết a, thế tử gia, chủ tử đang nổi nóng, ngài tuyệt đối phải nhường nhịn một chút. Thế tử gia suy nghĩ cẩn thận, ngày thường ngài muốn làm gì cũng không sao, hiện tại chủ tử đang nổi cơn thịnh nộ, vì gia nghiệp, Vương gia cũng phải xử lý sự vụ công bằng, Lý tiểu tử kia bất quá chỉ bế môn vài ngày, thế tử đừng để chủ tử khó xử.”

Minh Trạm nói, “Chỉ cần phụ vương công đạo rõ ràng với ta thì ta làm sao lại khiến hắn khó xử. Lý công công cứ thay ta đi thông báo một tiếng đi, ta cho dù có chết cũng phải làm cho rõ ràng, vô duyên vô cớ lại bắt người của ta, như vậy thì đạo lý ở đâu?”

Trong lòng của Lý Tam thầm than, tuy hắn là nô tài nhưng cũng bội phục chủ tử như Minh Trạm, không giống nhị công tử, chẳng dám làm cái quái gì cả.

Lý Tam cũng không có bản lĩnh thuyết phục Minh Trạm, chỉ đành đi vào bẩm báo.

Phượng Cảnh Nam nghe xong thì từ chối cho ý kiến, “Phái người báo với hắn, hắn nguyện ý chờ thì cứ chờ.”

Buổi tối hơi lạnh một chút, Minh Trạm đứng ở bên dưới hành lang, thấy tổng quản trù phòng dẫn theo nô tài mang vào hai mâm thức ăn, liền biết đã đến lúc Phượng Cảnh Nam dùng bữa.

Lý Tam đi vào cũng không trở ra, xem ra Phượng Cảnh Nam cố ý muốn lãnh đạm mình.

Hừ, Phượng Cảnh Nam rất am hiểu thủ đoạn ra oai phủ đầu người ta mà.

Minh Trạm trực tiếp đi theo nô tài trù phòng, thị vệ canh cửa muốn ngăn cản nhưng bị Minh Trạm hung hăng đẩy ra, tên thị vệ kia lảo đảo lui ra sau vài bước rồi hô to, “Thế tử, không có lệnh của Vương gia thì ngài không thể đi vào!”

“Cút ngay!”

Minh Trạm nhấc chân đi vào, thị vệ hô lên một tiếng, xem như kết thúc trách nhiệm của mình, cũng không dám thẳng thừng ngăn cản. Minh Trạm sẽ là Trấn Nam Vương tương lai, cho dù không phải thì người ta cũng là phụ tử ruột thịt.

Nhi tử kiên quyết muốn gặp lão tử, hắn làm thủ hạ, không có đủ năng lực ngăn cản người ta gặp nhau.

Minh Trạm kính cẩn thỉnh an, Phượng Cảnh Nam ngồi ở trên bàn dùng bữa, không thèm để ý đến Minh Trạm, Minh Trạm cũng không quỳ lâu, phủi bụi trên đầu gối rồi lập tức đứng dậy.

Lý Tam run rẩy trong lòng, vội vàng hành lễ rồi mang nô tài trong phòng lui xuống.

Phòng chỉ còn phụ tử hai người.

Phượng Cảnh Nam đã bắt đầu dùng bữa, Minh Trạm đi theo ngồi bên cạnh Phượng Cảnh Nam, cầm lấy đũa rồi bắt đầu dùng bữa, cũng không mở miệng cầu tình như Phượng Cảnh Nam đã mong muốn.

Minh Trạm không ăn nhiều khi ở bên phủ của Nguyễn gia, đối mặt với một bàn mỹ thực, có thể xưng là gió cuốn mây tan. Phượng Cảnh Nam vẫn chậm rãi tao nhã dùng bữa, tính kiên nhẫn của Minh Trạm quả thật tốt hơn hắn đã tưởng tượng.

………

P/S: Bắt người của ai thì được, đụng vào người của em thì lão tử em cũng ko tha :>, đanh đá và chua ngoa lắm chứ chẳng chơi.

 

 

 

25 responses to “Đích Tử Nan Vi – Chương 103 (1)

  1. nga130 17/09/2012 at 9:09 pm

    Người như thế mới đáng tin tưởng. Đây là khí thế, cũng là một sự tự tin. Minh Trạm lớn lên bên Vệ vương phi, danh chính ngôn thuận, giấy trắng mực đen là con dòng chính. Minh Lễ Minh Nghĩa là con của vợ kế, dù được sủng thế nào cũng không thể thoát khỏi thực tế đó, bởi vậy xử sự thì lộ ra sự luồn cúi, không phóng khoáng dứt khoát như đã thấy ở Minh Trạm. Minh Lễ là đối việc hôn nhân của chị gái, Minh Nghĩa thì là chuyện Phượng Cảnh Nam can thiệp vào việc trừng phạt người làm riêng. Giờ ngay cả đám người theo hầu cũng nhận ra rõ ràng, đòn đau nhớ đời, sau này đám người hầu trong phủ dù có làm việc cho Minh Nghĩa nhưng sẽ chẳng còn thật lòng nữa. Minh Trạm lần này không cố ý mà vẫn thu mua được cả đống nhân tâm. Chỉ là, vụ này sẽ bị ăn đánh một chút.

    SPOIL: Phần sau hoặc chương sau sẽ thấy được tài mắng chửi vô cùng xuất sắc của người xưa, vừa dài vừa dai vừa chuẩn.

  2. Tuptim 17/09/2012 at 9:09 pm

    ai..ui..khen cho 1 hảo chủ tử aaa,Trạm thật tốt ,thật bản lãnh…..lúc này đã dần chính chắn, trầm ổn hơn trước (mèo lột lớp thành hổ rồi a)thật thích thú với tánh cách mới nầy của MT.

  3. leo2307 17/09/2012 at 9:32 pm

    Chủ tử là phải như thế chứ, người của mình thì phải biết bảo vệ. Dù đúng dù sai thì cũng không khác tay chân của mình là bao, không bảo vệ thì còn làm được cái gì. Thật càng ngày càng thích bé Trạm. Mỗi tội đanh đá quá, bất quá ta thích a ~~~(*´▽`*)

    • Fynnz 18/09/2012 at 3:37 pm

      ừ, mấy người thích bé toàn là thích cái tính đanh đá của bé thôi, vì bé ko đẹp, nên có cái tính bù lại, tuy đanh đá nhưng đanh đá một cách đáng yêu chứ ko như Minh Phỉ, đanh đá môt cách chua ngoa.

      • leo2307 18/09/2012 at 11:24 pm

        đúng đó nàng, dù bé có đanh đá nhưng chỉ là theo kiểu nêu ai phạm ta thì ta tương cho thôi, chứ không ngoan độc mới cả thích gây sự như Minh Phỉ. Nói tóm lại là đanh đá theo kiểu của người tốt

  4. hikaru 17/09/2012 at 9:35 pm

    ra dáng chủ tử quá …lãnh đạo tốt biết bao che bảo vệ nhận viên =)))) bác nam nhân lúc em không ở nhà lén bắt người của em…em về dằn mặt lão luôn =))))

  5. Tiểu Quyên 18/09/2012 at 12:03 am

    có một ngừoi chủ nhân như em trạm bọn người hầu của em thật sướng
    sau này em trạm có con ko nàng

    • Fynnz 18/09/2012 at 3:45 pm

      vụ đó thì ta nghi lắm, chưa biết thế nào, vì còn Hoàng đế nan vi đang viết nữa :>, tục thiên của Đích tử nan vi.

  6. lehang89nk 18/09/2012 at 7:57 am

    tuy bit nguoi chu nay cung khong tot tinh la bao nhung doi xu kieu nay neu lam kip nguoi hau thu tot nhat nen theo ban tram…

  7. ixora289 18/09/2012 at 12:25 pm

    Em Trạm đâu phải Minh Nghĩa, vừa có gan lớn hơn, lại vừa cây ngay ko sợ chết đứng, em có làm gì sai đâu, vụ lùm xùm này em cũng là nạn nhân mà, sao lại bắt người của em chứ, còn ko nói một tiếng với em nữa, nếu gọi là chỉ điều tra cho công bằng thì cũng nên nói với em một tiếng trước, đằng này em đến gặp còn ko thèm cho gặp.

    Chà chà, Cảnh Nam cũng đâu phải hoàng đế mà xông vào phòng có thể bị chém đầu đâu. Trước giờ Trạm còn làm mấy chuyện to gan hơn nữa, chuyện này có tính là gì đâu.

    Cái gì chứ thi gan thì sợ Cảnh Nam cũng chẳng thắng nổi em Trạm đâu.

    Cái tính đối đãi tử tế với nữ tử có sẵn trong máu người hện đại rồi, dĩ nhiên với nam nhân thời xưa thì em Trạm là người quá tốt rồi. Nguyễn gia được dịp mà vui mừng hơi sớm rồi.

    • Fynnz 18/09/2012 at 4:47 pm

      Nguyễn gia mừng hụt :D, em Trạm là galăng, điều này chứng tỏ…người thời xưa không galăng cho lắm ^o^

  8. Không Tên 18/09/2012 at 12:40 pm

    èo. Bận tối mày tối mặt. Giờ mới mò lên nhà nàng được. Cha con nhà này ngày nào ko có xung đột thì ăn ko ngon. Phải đánh đấm, tranh cãi mới có ko khí *tình thương mến thương* hay sao ấy. Sóng gió nổi lên nữa rùi. @___@ Một màn *tung tóe enzymes* như mưa sắp diễn ra.

  9. thienthan_acquy 20/09/2012 at 8:03 pm

    Minh Nghĩa như vậy chỉ dc cái là thứ tử thui mà bác Nam đã bảo vệ mà way ra đụng ng of pé ùi nha…nhưng pé đâu dễ chấp nhận vậy chứ

  10. Bảo Bảo 21/09/2012 at 11:35 am

    mà còn tỉnh bơ ăn như rồng cuốn nữa, hay thật ^__^

  11. phieudieu123 14/10/2013 at 3:38 pm

    Theo ta nghĩ ăn như rồng cuốn là anh nhanh và nhiều ấy. Mà ta tức bác nam thiệt nha ta vừa mới có cảm tình với bác mà bác lại làm ta thất vọng rùi. Soa bác dám lấy người của bé trạm vậy , bé trạm ta ủng hộ bé bé phải làm cho rõ chuyện này đi . Ta tức tức wa :-& :-& X-( X-(

  12. mai 02/11/2013 at 10:20 pm

    la hu nu, nhung sao doc toi day thay e Tram cu cuoi 1 dong vo, cu xu galang voi cac nang la xong. chac tai a cong k thay xh nhieu v k thay tinh cam j.

  13. Phong Linh 10/11/2013 at 11:23 pm

    Chị Fynnz tên Hồng Hồng gì đó có liên quan gì đến tình củm của Trạm Nhi không, mà sao em thấy nói chuyện mà đi thổi phồng nhan sắc nhau lên thái quá thế kia. Còn nữa sao tự nhiên bác Nam lại bắt Duy Nhi của đi zậy??? Không hiểu…

Leave a reply to Tiểu Quyên Cancel reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.